Nguyễn Ngọc Ngạn 25 Năm Sân Khấu
Tình cờ năm ngoái, tôi đến diễn ở Mohegan Sun. Vùng này bao nhiêu năm qua tôi thường làm show tại Foxwoods nhiều hơn. Tuy vậy, mỗi lần đến Mohegan Sun tôi lại thấy nao nao xúc động bởi tôi là người khai trương show Việt Nam đầu tiên cho casino này. Cái show đầu tiên ấy chỉ có vài ca sỹ và mình tôi, không có Kỳ Duyên, nhưng khán giả ngập tràn, hội trường không đủ chỗ chứa vì ngày ấy văn nghệ còn rất khan hiếm.
Đứng bên hông sân khấu, nhớ lại cái thuở ban đầu hơn 20 năm về trước, tôi nói chuyện với Thu Anh, người bầu show đại diện cho công ty Star-Star Entertraiment mà tôi cộng tác cũng khá lâu.
Tôi bùi ngùi bảo: Thời gian đi qua nhanh quá! Nghĩ lại mà giật mình! Chú bắt đầu lên sân khấu ở Paris năm 1992. Năm tới 2017 là vừa đúng 25 năm!
Thu Anh liền hỏi: Chú có muốn con làm show kỷ niệm 25 năm cho chú không? Làm tại đây, năm tới!
Đó là gợi ý đầu tiên của Thu Anh, không ngờ dẫn tới cả một loạt show “Nguyễn Ngọc Ngạn 25 Năm Sân Khấu” ở khắp nơi trên nước Mỹ, Âu Châu và Úc châu.
Lúc ấy, nghe Thu Anh hỏi, tôi lưỡng lự lắm bởi tôi ngại nhận trách nhiệm. Nếu show lấy tên mình mà chẳng may vắng khách, không bán được vé thì tôi sẽ rất áy náy với bầu show.
Thu Anh bảo tôi: Con tin là show của chú sẽ thành công vì khán giả ủng hộ chú lắm!
Thu Anh đề nghị tổ chức ngay đầu năm 2017. Nhưng đầu năm tôi biết vùng này rất lạnh, lắm khi tuyết phủ ngập đường, di chuyển rất khó khăn huống chi lại vướng nhiều Hội Chợ Tết Cộng Đồng, ca sĩ cũng bận mà khán giả cũng chưa rảnh rang cho nên tôi yêu cầu đợi mùa hè. Thu Anh liên lạc với Mohegan Sun và cho biết sẽ làm show cho tôi ngày thứ bảy, 27 tháng 5. Thời gian này là lúc thời tiết lý tưởng nhất, không còn lạnh mà cũng chưa nóng quá!.
Ý định tổ chức show 25 năm của tôi phát khởi từ Mohegan Sun, nhưng hóa ra nhiều thành phố khác lại thực hiện trước. Đầu tiên là casino Winstar mà khán giả chủ yếu từ vùng Dallas và Oklahoma vào ngày mùng 2 Tết Đinh Dậu 2017. Tôi hồi hộp lắm vì đây là show đầu, không biết kết quả sẽ ra sao, nhất là rạp hát lớn, chứa tới 3500 chỗ. Nhưng may cho tôi là quảng cáo vừa tung ra, vé đã tiêu thụ rất nhanh. Casino ngạc nhiên lắm, vui mừng nhấn mạnh với bầu show:
People try to kill each other to get tickets for this show!
Hôm trình diễn, rạp đầy cứng mà còn khoảng vài trăm người không vô được. Nhờ show đó, tôi mới lấy lại được chút tự tin. Và cũng nhờ show đó, nhiều bầu show khác mới liên lạc với tôi, ngỏ ý muốn đưa show của tôi về địa phương của họ.
Show thứ hai diễn ra ở Casino Golden Nugget tại Lake Charles. Bà nhân viên người Mỹ phụ trách kiểm soát vé kinh ngạc thấy khán giả đến quá đông, chưa từng có show nào từ trước tới nay lạ lùng như vậy. Rạp chỉ có 2000 chỗ mà số người đến hỏi vé là hơn 2400. Casino phải phá lệ kê thêm 300 ghế. Bà Mỹ hỏi một khán giả Việt Nam tại sao show này lại thu hút đông khách như vậy thì ông trả lời:
We come to see the old man!
Rồi ông ấy chỉ lên bức hình “old man” tức là tôi in trên tấm poster. Bà Mỹ lịch sự hỏi
The old man must be very good?
Ông Việt Nam đáp: and he dies soon!
Bà Mỹ ngơ ngác không hiểu ông khách nói đùa hay nói thật. Sau đó, bà chạy vào hậu trường tìm tôi và vui vẻ kể lại câu chuyện ấy. Tôi bảo bà: Ông khán giả đó nói thật chứ không phải đùa! Năm nay tôi đã 72 tuổi rồi, nhiều người tin rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa nên họ đến nghe tôi nói chuyện và chụp hình với tôi để lưu niệm!
Sau đó là Atlantic City rồi St.Louis, chỗ nào cũng được đồng hương nồng nhiệt chiếu cố. Đặc biệt nhất có lẽ là show tại Paris. Khán giả và các bầu show từ 12 quốc gia Âu châu đều kéo đến tham dự, phục hồi lại sinh hoạt văn nghệ của Paris sau 2 năm ngừng hẳn vì nạn khủng bố trên đất Pháp.
Ngay từ show đầu tiên ở Winstar, cô Kỳ Duyên đã nhắc tôi: Anh cần nói với khán giả và nhất là những người sẽ nối bước anh làm MC, về một kinh nghiệm nào đó mà anh cho là quan trọng nhất trong 25 năm làm MC của anh.
Dĩ nhiên tôi rất muốn nhưng nói gì bây giờ! Chính tôi đang tự hỏi: Một ông già trên 70, sao vẫn còn được khán giả chiếu cố như vậy? Nhờ những yếu tố nào? Tôi muốn tìm ra câu trả lời để nói lại với các bạn trẻ, may ra giúp được thế hệ các em các cháu một điều gì đó đáng gọi là kinh nghiệm MC. Nhưng tôi tìm chưa ra! Tôi nhớ Huỳnh Thi, giám đốc Thúy Nga, có lần nói với tôi: Lịch sử văn nghệ Việt Nam không có trường hợp thứ hai như chú. Từ đứa bé đến các ông bà già, gặp chú đều chào hỏi một cách thân thiện, như là quen nhau lâu lắm rồi!
Huỳnh Thi nói đúng khiến tôi càng cố gắng tìm câu trả lời: Nhờ yếu tố nào mà tôi được như vậy? Tôi đã làm MC cho 105 cuốn Paris By Night, đã viết và đọc 90 băng đọc truyện (audio books), đã sáng tác khoảng 70 vở kịch cho Paris By Night. Xét về số lượng thì đóng góp như thế là khá lớn. Nhưng số lượng lớn không quyết định sự thành công.
Nhà báo Duy Vân từ Sài Gòn qua Singapore xem tôi trong show Lam Phương, trở về có đoạn nhận xét có đoạn như sau:
“Các khán giả của Thúy Nga có thể còn thích ca sĩ này và không thích ca sĩ kia, nhưng sự yêu mến dành cho nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn trong vai trò MC có thể nói là gần như tuyệt đối. Lối nói chuyện giản dị và dí dỏm, cách dẫn chương trình điềm đạm cộng với vốn hiểu biết phong phú của ông, gần như không có đối thủ dù năm nay ông đã 72 tuổi… Ông làm chủ sân khấu, làm chủ những đối đáp với Kỳ Duyên và ông kể chuyện vui rất duyên dáng…”
Ông Tô Văn Lai, chủ nhân Trung Tâm Thúy Nga, cũng nói với phóng viên của tờ báo Mỹ The Orange County Register rằng:
“Singers come and go, but Mr Nguyen Ngoc Ngan is irreplaceable.” (Ca sĩ không có người này thì có người khác, nhưng Nguyễn Ngọc Ngạn thì không thay thế được.) Dĩ nhiên đây chỉ là một cách nói nhấn mạnh của ông Tô Văn Lai thôi chứ trên đời này làm gì có ai không thay thế được!
Như trên tôi vừa nói, lúc nào cũng muốn tự tìm hiểu xem những yếu tố nào đã đem lại cho tôi chỗ đứng hiện nay? Tôi không chỉ hãnh diện vì được là một nghệ sĩ nổi tiếng, mà quan trọng hơn, tôi rất hạnh phúc vì gặp gỡ ai cũng được chào đón một cách thân thiện như người trong gia đình. Từ đứa bé hai ba tuổi khoanh tay chào
“Ông Ngạn,” cho đến những người trong tuổi bắt tay thăm hỏi bằng thái độ rất gần gũi. Từ những bậc phụ huynh, những thầy giáo cô giáo dạy các lớp Việt ngữ, điện thoại hoặc viết thư nhờ tôi cắt nghĩa một bài ca dao, một câu tục ngữ. Đó mới là cái vị thế đặc biệt mà từ trước đến nay chắc chưa có nghệ sĩ nào có được. Dĩ nhiên có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng hơn tôi, nhưng sự gần gũi với khán giả thì chắc tôi là trường hợp ngoại lệ. Có lẽ vì ngay từ cuốn Paris By Night đầu tiên tôi đã có cái tác phong của một “ông giáo làng” hơn là một nghệ sĩ. Rồi con đường ấy tôi cứ tiếp tục theo đuổi cho đến hôm nay: Dùng sân khấu Paris By Night làm diễn đàn phổ biến văn hóa nghệ thuật Việt Nam. Có thể đó là “sự lựa chọn đúng nhất” của tôi!
Thưa quí khán thính giả, tôi muốn nhân dịp kỷ niệm 25 năm sân khấu, ngỏ lời cám ơn quý khán thính giả về sự ủng hộ, về những góp ý, những phê bình xây dựng, giúp tôi càng ngày càng hoàn thiện hơn trong việc MC của mình.
Trân trọng kính chào và hẹn gặp quí khán thính giả tại Mohegan Sun ngày thứ bày 27 tháng 5/2017.
Nguyễn Ngọc Ngạn